Không phải chuyến tàu nào cũng đi về hướng phố thị. Có người trẻ lại chọn hướng ngược về làng. Về nơi chôn nhau cắt rốn, nơi ký ức tuổi thơ vẫn còn nguyên hương vị mùa nhãn chín, còn vang tiếng gọi nhau giữa những vườn cây trĩu quả. Và hành trình trở về ấy, đôi khi không ồn ào, nhưng đủ sâu lắng để khơi dậy một cuộc thay da đổi thịt cho vùng đất mà lâu nay cứ quen mang danh là “nơi sản xuất nguyên liệu thô”.

Trần Minh Đức – một người trẻ đã làm điều đó.

Tốt nghiệp đại học, có việc làm ổn định giữa phố thị đông người. Nhưng có điều gì đó khiến Đức trăn trở. Như thể tiếng gọi của làng quê chưa từng ngừng vọng về trong tim anh. Đức trở về, mang theo kiến thức, lòng kiên định, và cả khát vọng nâng tầm trái nhãn quê nhà, thứ trái cây ngọt thơm từng hiện diện trong tuổi thơ anh không chỉ như món ăn, mà như biểu tượng của đất mẹ.

Khởi nghiệp từ… long nhãn

Làng quê anh vốn nổi tiếng với nhãn lồng. Nhưng cứ đến mùa thu hoạch, nhãn lại rớt giá. Dư thừa, ế ẩm, rồi rụng trắng vườn. Cứ thế năm này qua năm khác. Người trồng nhãn như đánh cược mùa vụ với ông trời, với thương lái. Nhưng trong cái vòng luẩn quẩn ấy, Đức thấy cơ hội. Anh nghĩ khác đi, làm khác đi.

Thay vì bán nhãn tươi, Đức đầu tư công nghệ sấy, biến quả nhãn thành sản phẩm tinh tế hơn – long nhãn sấy, rồi sáng tạo ra long nhãn ôm sen – món quà mang đậm hồn Việt, thanh khiết và sang trọng. Không còn cảnh nhãn chất đống chờ bán. Không còn lệ thuộc hoàn toàn vào thương lái. Người nông dân có thể bán với giá cao hơn, sống được với nghề, sống vui với mùa.

Đức kể, không dễ dàng gì khi khởi nghiệp giữa đồng. Máy móc cần tiền, thị trường cần thời gian xây dựng, người nông dân cần niềm tin. Nhưng anh đi từng bước. Kiên nhẫn như cách người trồng cây phải chờ mùa quả chín. Vừa làm vừa học, vừa sáng tạo vừa gắn bó. Sản phẩm của Đức dần được đón nhận. Có mặt ở siêu thị, lên sàn thương mại điện tử, được chọn làm quà biếu. Hương vị nhãn quê hương từ đó không chỉ hiện diện trên mâm cỗ ngày Tết mà còn vươn xa sang thị trường quốc tế.

Tư duy mới – tạo ra giá trị mới

Không phải ai cũng thấy được giá trị từ điều đã cũ. Nhưng người khởi nghiệp thực thụ là người nhìn thấy tiềm năng từ chính điều bình dị nhất. Trái nhãn quê nhà qua bàn tay người trẻ không chỉ là sản phẩm, mà là biểu tượng của đổi mới sáng tạo, của niềm tin quê hương có thể là nơi khởi đầu, không cần đi xa mới làm nên chuyện lớn.

Đức không đi tìm công nghệ xa lạ, không cố tạo ra điều kỳ vĩ. Anh chỉ chọn cách làm tử tế, tận dụng thứ sẵn có, nhưng thêm vào đó là tâm huyết, là bản sắc, là câu chuyện kể cho từng sản phẩm. Thị trường bây giờ không chỉ cần thứ để ăn, mà cần một lý do để yêu. Và Đức đã mang đến lý do đó: yêu trái nhãn vì nó là của một người trẻ trở về, đầy đam mê và trách nhiệm.

Lời nhắn gửi đến người trẻ

Khởi nghiệp không phải lúc nào cũng phải là những ý tưởng bay bổng. Có khi, đó là hành trình quay về với chính mình, với làng quê, với ký ức. Và từ nơi yên bình ấy, ươm lên những sáng tạo.

Hãy nhìn cách Trần Minh Đức làm với trái nhãn, bạn sẽ thấy mỗi vùng quê đều có một kho báu. Quan trọng là có ai đủ tình yêu và tầm nhìn để đánh thức nó hay không.

Nông nghiệp không buồn tẻ như nhiều người nghĩ. Bởi ở đó, có đất để gieo, có trời để mơ, có người để thương, và có cả tương lai để dựng xây. Và những người trẻ như Đức – chính là những hạt giống đổi thay.

Bởi quê hương không cần ta ở lại cho đủ đông. Quê hương cần ta trở về để đủ sâu.

Lê Minh Hoan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *